Ngàn Hoa Dâng Mẹ
Joseph Duy Tâm
Con xin dâng Mẹ ngàn Hoa bé nhỏ,
Với những hy-sinh cuộc đời thắm đỏ;
Gian-lao lận-đận khổ-đau tợ bó Hồng!
Mẹ ơi, Mẹ là chốn con cậy-trông.
Đời con phiêu-bạt nổi-trôi bềnh-bồng...
Thuở bé thơ, tâm-hồn con non-dại;
Con yêu Mẹ, ánh mắt nhìn êm-ái,
Và dâng Mẹ đời con tợ đóa Lài.
Đã bao lần, đời con gặp chông-gai;
Thuở mười hai, sống trong niềm đau chia-cắt;
Quê-Hương chinh-chiến con đành bỏ lại,
Cùng Gia-Đình di Nam tìm tương-lai,
Bao nhọc-nhằn chồng-chất tháng năm dài...
Con dâng Mẹ đời con, đóa Hồng gai.
Mẹ ơi, qúa-khứ, hiện-tại, tương-lai...
Quê-Hương con, chả lẽ đau-thương mãi;
Và Dân-Tộc, không tìm thấy tương-lai !?
Đất Nước của con, đồng lúa trãi dài,
Mà sao muôn người sống trong khổ-ải;
Đất Nước của con rừng vàng, biển bạc,
Mà sao người-người sống trong xơ-xác!?
Con nhớ rồi Mẹ ơi, bom đạn cày nát...
Quốc-tế vô thần, tràn vô ào-ạt;
Và Dân-Tộc con, lâm vào cảnh bi-đát!
Triệu người nằm xuống, trăm ngàn trôi-giạt,
Trăm ngàn hành-khất, trăm ngàn bị ngục-thất,
Và bao triệu người sống đời phiêu-bạt...!
Con lênh-đênh giữa giòng đời chua-chát,
Luôn cậy-trông Mẹ với tình yêu chất-ngất,
Và dâng Me, đời con tợ Hướng Dương.
Mẹ ơi, Mẹ là Nguồn-Suối Tình-Thương.
Mẹ rỏ biết đời con lắm đoạn-trường;
Hơn một lần, con xa-lìa Quê-Hương,
Tâm-tư gợi nhớ khắp mọi nẽo đường,
Mong Cha, nhớ Mẹ, lòng ngập vấn-vương...
Con ra đi... để lại bao người thương,
Ngày về... còn xa lắm...biết đâu lường?
Con dâng Mẹ, đời Pensé mầu tím buồn!
Mẹ ơi ! Mẹ là chốn con hy-vọng...
Xin giúp con thoát cảnh sống long-đong,
Để con được an-vui trên đất khách,
Và luôn-luôn sống cuộc đời thanh-bạch,
Sẵn-sàng chấp-nhận cuộc sống đời lữ-khách;
Đủ can-đảm chịu mọi thử-thách cuộc đời,
Để mai ngày được sống cuộc sống an-vui.
Con dâng Me, đời con xanh Hy-Vọng...
Sống bên Mẹ thỏa dạ con ước mong!
Nhớ Mùa Hoa Cũ
Jos Vĩnh, Đồng Hương T.H
Mỗi năm cứ tháng Hoa về,
Nhớ thời niên thiếu lòng nghe rộn ràng.
Mùa đi lại đón mùa sang
Bao năm rồi, vẫn nhớ tràng hoa xưa.
Hái hoa chẳng ngại nắng mưa,
Mâm hoa ngũ sắc, hoa vừa nở tươi.
Kính dâng lên Mẹ Chúa trời,
Hoa mang ý nghĩa quãng đời thơ ngây.
Đóa hoa tàn úa theo ngày,
Tuổi hoa ngây dại, đến nay đâu còn.
Đổi thành sầu muộn héo hon,
Nhớ mùa hoa cũ, Mẹ con thiết tình |